Posts

Showing posts from November, 2016

[Cảm]Thi cử

Nhiệt độ ở cái đất nước này that đỏng đảnh, lúc thì có thể phong phanh, hôm thì chân chẳng muốn chạm đất, cứ rú ró trong chăn mền coi như là hạnh phúc nhất đời. Vậy đó nhưng vẫn phải lết ra khỏi giường, chiến đấu với một ngày trôi qua vừa vô vị vừa nhạt thếch, là nghĩ phải làm gì, nên làm gì, làm cái gì cho nhanh xong, làm cái gì cho mau nhớ. Một loạt sách phải nhét trong đầu mà hỡi ôi 6 tháng trước còn phè phỡn thì nay hậu quả là chết ngập trong đó. Hôm qua vừa in 1 loạt tài lieu, hôm nay soạn lại thời gian, 1 tuần 3 quyển, 1 tuần hết nhiêu đó, nhiêu nhiêu đó. Lại thấy, thời gian dí vào mặt mình. Chỉ còn 1 tháng nữa thôi, mà nhìn lại đi, đã làm đc gì? đã song có ích chưa? Chưa nói đến hài long, chỉ nói đến ... Ngày đó có phải mơ thả diều ko, rồi đã thả diều đc khi nào chưa. Bây giờ, nếu ko cong lưng mà làm, mà đọc, mà học, thì sẽ ngậm ngùi 1 lần nữa, rang ở cái tuổi đó, nó vẫn chẳng làm đc gì. Rồi lại, giá như.... , mình vẫn chưa làm được điều mình muốn. 1 tháng nữa.

[Cảm] Âm nhạc và tuổi thơ

Có 1 vài bài nhạc, 5cm/s : one more time, one more chance. Cần lưu lại bài này để tránh sau này lại quên mất. Kì lạ là có những thứ cứ phải có tên chỉ để biết nó là cái gì. Có 1 lần đọc 1 quyển .... vẫn là ko nhớ được tên, bảo rang con mèo ko cần có tên vì nó biết nó là ai. Đó là những câu chuyện buồn, có những lúc nhìn thấy đó, có thể chạm được đó, có thể bước them chừng mươi bước thôi, thì sẽ ko hối tiếc gì. Nhưng cuối cùng lại ko làm. Lúc đó còn nghĩ bản thân nên như thế. Nhưng rồi về sau, dần dần lại tự cười bản thân rang, ra vẻ trưởng thành làm chi trong khi bản thân muốn làm như thế? Nếu chuyến xe hôm đó, dung lại, bước them 2 bước giữ lại, có khi mọi thứ sẽ khác chăng, rang cái người đã xuất hiện trước khi 17 tuổi biết đâu sẽ đi cùng đến bây giờ? Đấy lại là một câu chuyện khác. Còn có câu chuyện về gia đình, Kubo mất cả cha lẫn mẹ, nhưng ngoài 1 giọt nước mắt rơi trên day đàn khi đó, không một lần nào nữa, cách biểu hiện cảm xúc, cách sử dung day đàn, 1 sợi từ tóc củ

[Cảm]Bận và rảnh

Lúc bận thì tối mặt tối mũi, đầu óc lúc nào cũng căng như dây đàn, tối ngủ chỉ nghĩ đến cách giải quyết, làm như thế nào, nên làm như thế nào, trong ngày đã làm gì, có đúng hay đã sai. Đã nói những gì với ai, lời lẽ dung từ đúng hay sai, có làm người khác buồn không. Nhớ lại từng lời nói, cảm xúc trong ngày, có khi giật mình, cốc vào đầu vì nói dại, làm người khác buồn. Hôm trước chê giáo sư thậm tệ, mấy hôm sau ông í dắt cả đám đi picnic, mình chả đi, nghĩ lại, ông ấy tốt theo cách của ông ấy, dù ông ấy mang mình bỏ chợ, vứt mình ra thì đó cũng là điều mình nên tự bơi. Bởi vì vô dung lại nghĩ đổ lỗi cho người khác nên mới mang cảm giác tiêu cực, để giờ cảm thấy tội lỗi khi trách giáo sư như vậy. Lúc bận thì không có thời gian nghĩ cho bản thân, cảm giác ít nhất song còn có tác dung. Nhưng quá bận lại bắt đầu đâm cáu bẳn. Giống như hốt hoảng nhận ra, mùa đông sắp đến rồi mà mình còn chưa ra ngoài đi chơi, toàn sách vở, tính toán, bàn bạc. Lúc thì rảnh, quá rảnh, rảnh đến độ bâ