[Cảm]

 Tương lai nó sẽ ra hoa thế này này :




"Hồi nhỏ tôi ngoan ngoãn, vì biết tin và biết sợ. Thời gian cứ rót mỗi lần, tí tuổi, tí tuổi, đầy dần thì người ta cũng tỉnh táo dần, vụn dần. Giờ có yêu thì cũng chẳng buồn hỏi anh ơi yêu tôi nhiều ít, chắc chắn là… không nhiều đâu, cho nên mình yêu lại cũng vừa vừa thôi. Giờ thì nghe chuyện trả lại tiền hối lộ tôi nghĩ ngay, hay là họ… chê ít. Giờ cho em bé tật nguyền một chén cơm thấy băn khoăn.


Cũng làm trái tim mệt mỏi. khi có một bàn tay đặt lên vai mình, mà mình lại chỉ nghĩ tới nguy cơ mất…sợi dây chuyền vàng, khi có một ánh mắt xa xa dõi theo mà mình thì lúi húi ghì cái túi sách trong lòng, thì đời còn gì là thi vị nữa. Đường phố không còn vui với tôi, mà công sở cũng buồn, nghe người nọ nói ê a trong cuộc họp mà trong lòng nghĩ, nói cho có vậy thôi, chớ có thay đổi được gì đâu..."

- Công viên, chiều nghi ngại | Nguyễn Ngọc Tư.




Làm gì đó, mỗi ngày 1 ít, 1 chút chữ, 1 ít dòng, đọc vài trang sách, đi vài vòng dạo, nghe ít nhạc, chơi ít nốt, làm 1 vài ván cờ, uống nhiều nước, tập thể dục nhiều phút. Suy nghĩ nhiều hơn, nói bớt đi.

Chăm chỉ gọi cho gia đình mỗi ngày, nhìn ba mẹ hàng ngày, hỏi thăm em gái 1 ít. Đọc vài thứ, nghe vài thứ, viết ra vài thứ.

Không cần phải bật cười ha hả, chỉ cần lòng nhẹ nhàng, đó đã là niềm vui. Đôi khi, bình yêu lại quý hơn cả vui vẻ? Nhưng chúng nó thường thường sẽ đi cùng nhau.




Hôm nay là ngày trồng cây, đã gieo xuống mặt đất 1 cây anh đào, hẹn vài năm sau, sẽ ghé thăm lần nữa

Comments

Popular posts from this blog

[Tài liệu] Guqin - Cổ cầm

葬花吟 - Táng Hoa Ngâm - Burry the Flower ( Sheet )

[Tiếng Hàn] Cách viết thư của người Hàn