[Cảm]Bận và rảnh

Lúc bận thì tối mặt tối mũi, đầu óc lúc nào cũng căng như dây đàn, tối ngủ chỉ nghĩ đến cách giải quyết, làm như thế nào, nên làm như thế nào, trong ngày đã làm gì, có đúng hay đã sai. Đã nói những gì với ai, lời lẽ dung từ đúng hay sai, có làm người khác buồn không.

Nhớ lại từng lời nói, cảm xúc trong ngày, có khi giật mình, cốc vào đầu vì nói dại, làm người khác buồn.

Hôm trước chê giáo sư thậm tệ, mấy hôm sau ông í dắt cả đám đi picnic, mình chả đi, nghĩ lại, ông ấy tốt theo cách của ông ấy, dù ông ấy mang mình bỏ chợ, vứt mình ra thì đó cũng là điều mình nên tự bơi. Bởi vì vô dung lại nghĩ đổ lỗi cho người khác nên mới mang cảm giác tiêu cực, để giờ cảm thấy tội lỗi khi trách giáo sư như vậy.

Lúc bận thì không có thời gian nghĩ cho bản thân, cảm giác ít nhất song còn có tác dung. Nhưng quá bận lại bắt đầu đâm cáu bẳn. Giống như hốt hoảng nhận ra, mùa đông sắp đến rồi mà mình còn chưa ra ngoài đi chơi, toàn sách vở, tính toán, bàn bạc.


Lúc thì rảnh, quá rảnh, rảnh đến độ bây giờ nhìn lại tất cả, một tháng trải qua những gì, làm được những gì, tập thể dục được bao ngày, nói với ai câu gì, suy nghĩ cái gì, ước mơ gì, thời gian trôi qua thế nào. Rảnh đến độ lười, ườn ra sưởi nắng, cảm nhận cả cánh rung phía trước mặt chuyển màu dần, lá cây từ vàng tươi đã rung, mưa 2 đêm trước lạnh lẽo thêm.

Mùa đông sắp đến rồi.

Trước khi nó đến, mình có nên đi leo núi một lần không nhỉ? Dù gì mình cũng không ở đây lâu nữa. Còn phải chuẩn bị hồ sơ, giấy tờ, còn phải ôn thi, còn phải đi.

Lúc đó mới biết, có những cái một khi đã mở miệng nói ra, phải chịu trách nhiệm với nó, vì lúc lời nói ấy phát ra, mình mới nhận ra, ước mơ đó chưa bao giờ tắt.

Sau khi tốt nghiệp, nếu về nước, mình sẽ
- đăng kí 1 lớp gym, quá lười rồi, nếu còn lười nữa, có lẽ sẽ tram cảm mất.
- 1 lớp ngoại ngữ và 1 lớp nấu ăn. Nếu không, sau này chết 7 ngày chắc không ai nhặt xác.
- Mua 1 đôi giày patin. Năm ngoái đi trượt băng,té ạch ạch mấy mươi lần, tông va mấy người, đến độ họ nhìn thấy mình mà né và nhường. Trên sân trượt băng, hóa ra lại là người yếu ớt. Nhưng cảm giác rất thích. Nên mua 1 đôi giày trượt, nên mua .
- 1 thẻ tháng tập bơi. Lần này không muốn sợ nước nữa, bơi bơi vào khu sâu một chút. Từ lần bị chìm ngớ ngẩn trước, đến nay vẫn chưa đụng nước.

Nhưng nếu như không về nước thì sao? Không biết, nhớ VN quá.

Comments

  1. Ngày xưa, tối về mình cũng nằm nghĩ về những gì đã qua, dù bận hay không bận,về những người mình gặp, những gì mình đã nói, mình làm gì sai, họ sẽ nghĩ gì, họ có buồn về nó không, mình sẽ phản ứng thế nào vào ngày mai.
    Đó là những ngày mình còn nghĩ nhiều về những lời dạy của Sư Phụ mình. Nhưng sau đó lập gia đình, tất bật hết cả lên, chỉ mỗi nghĩ về giải pháp, hoặc mệt nhoài rồi ngủ mà chẳng có một chút suy nghĩ gì. Dần dần mình quên nó, mình quên luôn suy xét về những gì mình đã gây ra. Thật tệ.

    Mình thường thì không có thời gian rảnh, chỉ có những lúc project ngập đầu, nhiều tới mức cùng một buổi sáng mà nhảy qua nhảy lại 5,6 project. Rồi vì vậy nên mình cảm thấy mệt mỏi, dù nhiều project, nhưng mình lại cảm thấy chẳng có gì để làm, đúng ra là giống như bị trơ ra vậy, chẳng muốn làm gì nữa, việc thì nhiều mà lại trơ trơ ra, giống hệt như lúc không có việc gì làm vậy, nhưng khác ở chỗ là trong bụng thấy khó chịu, tức tối, chán nản. haizzz.

    Mình có mua một cái máy ảnh, Muốn đi chụp ảnh nhiều hơn, nhưng mà ngày thường thì phải đi làm, thứ 7 hoặc chủ nhật thì ở nhà với con, mà nếu như không thì cũng chẳng lếch ra ngoài đường để mà đi chụp, Sài Gòn giờ chẳng có gì thú vị cả, Còn project thì vẫn nằm đó. Mà cơ bản chắc là vì lười quá, lười đến ăn vào tận suy nghĩ. Giờ máy nó có giấu hiệu mốc rồi.

    Mình không biết bơi, không biết patin, mình thích cả hai cái đó. Nhưng mà cũng lười quá nên thôi, Ngày xưa có đi tập bơi, rồi xong bỏ giữa chừng.

    Giờ mình thích đi chơi xa, mọi chuyện dều bế tắc. Lúc nào cũng vậy, nhưng suy cho cùng thì mọi thứ rồi cũng sẽ ổn, chỉ có là hiện tại muốn lên xe máy rồi chạy đi đâu đó xa xa. Người ta thích di chuyển, vì người ta sợ trách nhiệm, Cảm giác thích thú chẳng qua là cảm giác đi đến một nơi chẳng có chút trách nhiệm nào, cảm giác mình mới mẻ hoàn toàn. Nhưng điều đó là không thật. Nhiều cái ràng buộc mà không dám, không thể dứt, không thể mất việc, không thể đi xa. Nhiều cái không thể lắm.

    ReplyDelete

Post a Comment

Popular posts from this blog

[Tài liệu] Guqin - Cổ cầm

葬花吟 - Táng Hoa Ngâm - Burry the Flower ( Sheet )

[Tiếng Hàn] Cách viết thư của người Hàn