[Cảm]Về nghề nghiệp

Lúc bé, lần đầu bước vào tòa án, nghe âm thanh hao hao giọng của ba. Khi bước vào quang cảm xử án lúc đó, mình đã bị thu hút. Có 1 khao khát nào đó cứ len lỏi trong suy nghĩ của mình. Trở thành 1 ai đó, thật quyền lực, thật thu hút như thế, thật mạnh mẽ và thật oai.

Mình có khả năng nói lưu loát, lập luận nhanh và suy nghĩ nhanh. Khó khăn duy nhất của mình là sắp xếp từ ngữ để theo kịp độ suy nghĩ của mình. Đôi khi, mình phải suy nghĩ chậm lại vì mình nói chậm, theo từng bước một vì người khác, để họ hiểu.

Lớn lên, mình giỏi về các môn xã hội. Mình có hứng thú với các môn lịch sử, địa lí, thiên văn, văn học và ngoại ngữ.

Năm cấp 3, trước khi chọn trường và chọn ngành, mình đã nghĩ mình học Luật. Mình thích ngoại ngữ nhưng mình sẽ ko dùng nó để kiếm sống.

4 năm ĐH, mình thích nhất là phản biện, làm khó người khác bằng cách lập luận của mình. Thích xem xét các bản án, thích bảo vệ thân chủ, thích thay mặt người khác ra mặt và nói hộ cho họ. Không biết họ đúng hay họ sai, chỉ cần họ thuộc phe yếu, mình sẽ giúp họ.

Lúc đó, mình mơ màng lắm. Có phải đây là cái thuộc về mình? Nhưng rồi mình vẫn chọn học lên nữa, có thêm nhiều kiến thức nữa. Vì khả năng lập luận của mình, khả năng suy nghĩ của mình còn non kém. 4 năm Đh mình vẫn chưa có đủ kiến thức để giải quyết vấn đề, vẫn cảm thấy không thỏa mãn với số kiến thức mình nhận được từ trường Đh.

Bây giờ thì, mình muốn chính là, theo đuổi đến cùng cái mình đã chọn, từ năm 17 tuổi, lúc điền vào lá đơn đó, mình ko những vì trách nhiệm, đó là ước mơ của mình.

Từ lớp 3, mình đã thích tiếng Anh, có khiếu với các ngoại ngữ.

Nếu nói làm cái thứ mà làm hoài ko biết mệt, chính là ngồi một chỗ, suy luận, phác thảo các cách phản biện, bảo vệ người khác, mình thích enjoy cái cảm giác dùng miệng lưỡi để ... có lẽ nó chính là công việc của một luật sư, bảo vệ thân chủ trước tòa. Mình sẽ học thêm nữa, tìm thêm cơ hội để có thể phản biện, và bảo vệ nhiều hơn nữa. Hôm vừa vào học ở đây, 3 tháng đầu, mình đã suy nghĩ rất nhiều để bảo vệ một người trc 16 người còn lại, họ sẽ là đồng nghiệp của mình sau này và họ rất giỏi, hơn mình rất nhiều. Mình thắng, nhưng nó ko phải là từ khả năng của mình. Mình enjoy cảm giác đó ( trằn trọc nhiều đêm để nghĩ cách giúp người ấy) và muốn luyện tập nhiều hơn.

Bảo vệ thành công thân chủ chính là nhiệm vụ, sứ mệnh của mình. Nó giống cảm giác giải dc 1 bài toán vậy tuy so sánh hơi khập khiễng.

Thứ hai là ngoại ngữ, mình có thể ngồi hàng giờ liền để đọc và học ngoại ngữ, bất kì loại ngoại ngữ nào. Mỗi ngày, học ngoại ngữ là sở thích của mình, khiến mình thấy cuộc sống có ý nghĩa và hạnh phúc. Nếu bảo vệ người khác khiến mình trở nên có ích, thì học ngoại ngữ khiến mình hạnh phúc. Nhưng cả 2 đều là hạnh phúc, hạnh phúc nhỏ mỗi ngày, và hạnh phúc lớn cho cuộc đời
Thứ ba, là màu sắc. Là thiết kế ra những văn bản, bố cục, video, những thước phim đẹp, những bức ảnh đẹp. Mình có thể làm nó xuyên đêm, ko cần ngủ, mà ko thấy mệt. Sau khi về nước, mình sẽ học về nó. Nếu mọi ng có sở thích là vẽ, thì có lẽ sở thích này tương tự như thế.

Nếu nói đam mê là thứ theo ta cả đời, sở thích là thứ hàng ngày cho ta vui vẻ. Mình cảm thấy mình đã có đủ.

Mình, cuối cùng đã tìm ra ước mơ của mình là gì rồi. Đã hiểu, học đến bây giờ là để làm gì, đã biết mình nên làm gì rồi.

Comments

  1. May be you should apply this to your resume afterall ha ha

    ReplyDelete
  2. Thật là tuyệt vời - Theo đuổi được những gì làm mình vui thích là sướng nhất rồi nhé - comment từ bạn Chí 3 tuổi rưỡi

    ReplyDelete

Post a Comment

Popular posts from this blog

[Tài liệu] Guqin - Cổ cầm

葬花吟 - Táng Hoa Ngâm - Burry the Flower ( Sheet )

[Tiếng Hàn] Korean 1 by Language Education institute Seoul National University.