[Cảm] Âm nhạc và tuổi thơ

Có 1 vài bài nhạc, 5cm/s : one more time, one more chance. Cần lưu lại bài này để tránh sau này lại quên mất.

Kì lạ là có những thứ cứ phải có tên chỉ để biết nó là cái gì.

Có 1 lần đọc 1 quyển .... vẫn là ko nhớ được tên, bảo rang con mèo ko cần có tên vì nó biết nó là ai.

Đó là những câu chuyện buồn, có những lúc nhìn thấy đó, có thể chạm được đó, có thể bước them chừng mươi bước thôi, thì sẽ ko hối tiếc gì. Nhưng cuối cùng lại ko làm. Lúc đó còn nghĩ bản thân nên như thế. Nhưng rồi về sau, dần dần lại tự cười bản thân rang, ra vẻ trưởng thành làm chi trong khi bản thân muốn làm như thế?

Nếu chuyến xe hôm đó, dung lại, bước them 2 bước giữ lại, có khi mọi thứ sẽ khác chăng, rang cái người đã xuất hiện trước khi 17 tuổi biết đâu sẽ đi cùng đến bây giờ?

Đấy lại là một câu chuyện khác.

Còn có câu chuyện về gia đình, Kubo mất cả cha lẫn mẹ, nhưng ngoài 1 giọt nước mắt rơi trên day đàn khi đó, không một lần nào nữa, cách biểu hiện cảm xúc, cách sử dung day đàn, 1 sợi từ tóc của mẹ, 1 sợ từ day cung của cha, 1 sợi tóc của Kubo. 3 sợi day đàn đánh đi sự lạnh lẽo và mù lòa, cuối cùng là vị tha với ông ngoại. Thật ra đó là hành trình tìm kí ức yêu thương, hành trình tìm sự bao dung và yêu thương, ko phải hành trình tìm cái giáp. Nên đến cuối cùng, Kubo bỏ đi hết, dung chính nguồn sức mạnh nguyên thủy mà bảo vệ mọi người.

Dạo này tập gym, ban đầu vẫn không cảm thấy khỏe vì tập quá sức. Bây giờ mọi thứ dường như đã vào quỹ đạo. Đã có thể ngủ sớm hơn và dậy sớm hơn.

Gia đình không như loại tình cảm khác, xa cách ko làm mọi thứ phai đi. Còn nữa, nếu đứa bé ko nghe lời cha mẹ, một lúc nào đó thôi, sẽ phải trả giá bang chính cha mẹ mình. Nhưng đó lại là một hành trình mới và lúc nào cũng ko phải sẽ có happy ending. Còn phải xem có phải là nhân vật chính ko nữa.

Lúc 8 tuổi là sắp có em gái nhỏ. Ko nhớ thời gian đó làm gì, đã làm gì, chỉ nhớ hay đi chơi về bị ăn đòn. Hay ì ạch trên sách vở. Và bị người khác ăn hiếp, sau đó sẽ mét mẹ, sau đó lại bu qua chơi tiếp. Lớn lên rồi, lai chẳng nói chuyện gì với nhau, mỗi đứa mỗi nẻo, mỗi đứa mỗi việc, có người quen, có người chơi, hóa ra mối quan hệ nào cũng có hạn sử dung cả, nếu quá date, coi chừng bị bệnh.


"CHo tôi 1 vé đi tuổi thơ" có đoạn buồn cười, rang Cu mùi lén lấy đt chú Nhiên nhắn cho Tủn,

Một lần, tôi đọc thấy chú nhắn cho cô Linh:
"Chiều nay chúng ta đi dạo một chút chăng? Buồn ơi là sầu!"
Tôi thấy tin nhắn đó hay hay (tại sao hay hay thì tôi cũng không rõ), liền vội vàng chạy qua nhà con Tí sún:
- Mày có điện thoại di động không?
Con Tí sún bảo "không". Tôi chạy qua nhà con Tủn:
- Mày có điện thoại di động không?
- Mình không có nhưng mẹ mình có.
Tôi mừng rơn:
- Lát nữa mày mượn mẹ mày chiếc điện thoại đi. Ăn trưa xong, tao sẽ nhắn tin cho mày.
Con Tủn khoái lắm. Xưa nay chưa có ai nhắn tin cho nó bao giờ.
Hôm đó, trước khi làm cái chuyện chán ngắt là ngủ trưa, tôi kịp mượn điện thoại của chú Nhiên gửi mẩu tin đó vào điện thoại của con Tủn (đúng ra là của mẹ con Tủn).
Chiều, tôi học bài qua quít rồi lén ba mẹ vù ra cổng, đứng ngó qua nhà nó.
Tôi đứng vẩn vơ một hồi, thấy con Tủn trong nhà đi ra. Nó cũng ngó qua nhà tôi.
Hì hì, sau đó không nói thì ai cũng biết là tôi và con Tủn đã hớn hở đi dạo một chút với nhau. Chẳng đi đâu xa. Chỉ là loanh quanh sau hè nhà hàng xóm rồi ra đứng cạnh ao rau muống bên hông nhà thằng Hải cò nhìn châu chấu nhảy tới nhảy lui, chốc chốc lại lấy tay vỗ vào đùi bem bép vì bị muỗi chích. Nhưng như vậy cũng đã thích thú lắm. Y như người lớn. Một chuyện hẹn hò.
Mấy hôm sau, tôi lại nhắn cho con Tủn một tin nhắn mới. Cũng cóp từ mẩu tin chú Nhiên gửi cô Linh:
"Chiều nay chúng ta lai rai một chút chăng? Buồn ơi là sầu!"
Và chiều đó hai đứa tôi đã lai rai một chút ở quán bà Hai Đọt. Tôi ăn cắp tiền của mẹ tôi để đãi con Tủn ăn chè đậu đỏ bánh lọt. Tôi mất tiền vì con Tủn nhưng tôi không tiếc. Đời thế mới vui.
Nhưng đời chỉ vui được có hai lần. Tới lần thứ ba thì tôi gặp nạn.
Mẩu tin mới nhất của chú Nhiên đã hại tôi. Tôi háo hức nhắn cho con Tủn:
"Chiều nay chúng ta lên giường một chút chăng? Buồn ơi là sầu!"
Dĩ nhiên một chú bé tám tuổi thì không thể hiểu nội dung thực sự của mẩu tin quái ác đó.
Chiều, tôi lại ra đứng trước cổng ngó mông qua nhà con Tủn thấp thỏm chờ đợi theo thói quen.
Một lát, trong nhà nó có người đi ra. Lần này không phải con Tủn, mà là mẹ nó. Bà đi xăm xăm sang nhà tôi.
Kết quả: chiều đó chỉ có mình tôi lên giường.
Tôi leo lên giường nằm sấp xuống cho ba tôi đét roi vào mông.
Chỉ vì cái tội mà thực ra tôi không hề mắc phải: Mới nứt mắt đã bày đặt lăng nhăng.
Buồn ơi là sầu!

Trước đấy là quyển sách " Những năm tháng ảo mộng" - 1 lời nhắc nhở rõ rang nhất về thứ mà ai cũng đang theo đuổi : đam mê hay là quyền lực : Tất nhiên n khác 0 và 2 biến số ko trùng nhau .

QUyển sách tiếp theo nên về kỹ năng và kinh tế.

Comments

  1. Quyển thứ nhất thiệt là buồn ơi là sầu.
    Hôm rồi cũng có đi coi Kubo. Cảm động nhiều, thấy phim đúng là nói nhiều nhất về ký ức, mẹ Kubo mất dần ký ức, trở nên khác thường, Kubo buồn bã vì thiếu ký ức của cha, Cha mẹ Kubo không nhận ra nhau vì không còn ký ức, cả ông Kubo nữa. Kỹ ức là kết quả khi mình trải qua thời gian với nhau.
    Hôm rồi mua mấy quyển sách, đến giờ còn chưa có thời gian đọc. haizzzz.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chỉ vì kỷ niệm mà cuộc đời vốn ngắn nay lại trở nên dài.

      Delete

Post a Comment

Popular posts from this blog

[Tài liệu] Guqin - Cổ cầm

葬花吟 - Táng Hoa Ngâm - Burry the Flower ( Sheet )

[Tiếng Hàn] Korean 1 by Language Education institute Seoul National University.