[Cảm] Gợi

Có 1 dạo, âm nhạc, màu sắc, hương vị gắn liền với hình ảnh trong kí ức. Sau 1 thời gian, kí ức phai nhạt dần thì nhờ những thứ như âm nhạc giúp gợi lại những thứ cũ xưa đó

Bên ngoài là tuyết, phía xa là cánh rừng trơ trụi lá, mình ngồi co ro sau khung cửa kính, 1 ly nước nóng bên cạnh, phía trước bàn học là laptop phát bài này:

Sách vở thì bề bộn, lúc phát bài hát này, hai tay mình bó gối, chông chênh trên 1 cái ghế dựa nhỏ, dưới cái lạnh buốt giá, bỗng bật khóc tức tưởi. Về tình cảm, tình bạn, về đi hay ở, về dự định và những tính toán cho tương lai.

Thỉnh thoảng, trong đầu sẽ tua lại 1 vài thước phim, về những lúc lầm lũi một mình, tư lự và thong dong, hối hả và ngơ ngác.

Lúc 1 mình kéo vali dưới ánh trăng lúc sáng sớm thì mọi thứ còn tối đen, trượt băng và té, mọi thứ rơi tung tóe, vali, điện thoại, mũ len. Hay khi một thân một mình, không tiền, không điện thoại, xách 1 mớ thứ nặng trĩu, đi 1 quãng 6 km lên đồi và nhiều lần khác ở những sân bay khác nhau, ở những địa điểm khác nhau cách thật xa gia đình.
Lúc 1 mình thu lu trong góc giường, góc phòng, 1 góc rừng nhỏ để gặm nhắm cái buồn một mình.
Lúc hai tay lạnh cóng mà ôm ly kem, đứng dưới trời tuyết rồi vội vàng đuổi theo chiếc xe bus bên cây cầu vắt ngang con sông Hàn.

Lúc đứng ngơ ngác nhìn mấy cây hoa hồng leo mãi lên tới mái nhà ở 1 góc đường Amsterdam. Ngắm nhìn vẻ đẹp của một chị đang đọc sách dưới cái nắng ấm áp của trời Paris phía trước Eiffel.
Lúc ngồi thẫn thờ bên con sông sau khi băng qua mấy tòa nhà ở Amsterdam, hay khi đứng cạnh cây cầu bên cạnh Notre - dame. Khi thì ngồi tự kỷ trên cát trước biển Honfleur với váy mũ đầy đủ lại trông như con dở người vì chỉ có duy nhất mỗi bản thân là có mặc đồ trên người.

1 dạo lại là hình ảnh điếu thuốc vội tắt đột ngột ở Bãi sau Vũng Tàu bởi mình vô tình bắt gặp, tim thắt lại

1 dạo là mò mẫm với cây đàn piano, rồi những ngón tay tê cóng vì lạnh, đàn đi đàn lại bài Si tâm tuyệt đối. Từng nốt nhạc vang lên, lại khóc rấm rứt.

Lúc khác thì đau đến không cầm đũa được vì bấm nốt của đàn guitar, khi đó thì đàn mãi bài Canon in D. Gần đây, đầu ngón tay hằn lên những vạch vì những kỹ thuật của đàn tranh.

Bên cửa sổ, cứ đàn đi đàn lại bài ánh trăng và giấc mơ trưa. Từng nốt nhạc, có khi chẳng đúng kĩ thuật, mà cứ cảm giác đều mang theo linh hồn nhắc mình nhớ lại những điều đẹp đẽ đã cũ. Quán cafe gần chỗ làm, có 2 cây đàn tranh, phủ đầy bụi, dây đứt và cũ. Cảm giác xót xa.

Tối qua, lầm lũi đi bộ về nhà từ đám tang thằng bạn biết nhau từ hồi cấp 2. Bạn ra đi khi chưa đầy 25 tuổi. Hình ảnh gia đình bạn, bạn cứ in sâu mãi. Nếu sau này mình bệnh và mất đi, hy vọng không một ai biết đến.

Gần đây phát hiện bản thân thích lẳng lặng một mình, không làm gì cả. Chỉ ngồi đó và thở mà thôi.

Comments

  1. Ừ, âm nhạc và ký ức.

    "Bụi bay vào mắt": Em gái "kết nghĩa", trầm lặng, khó hiểu, nhiều lầm làm mình đưa ra quyết định sai lầm vì hiểu không đúng em.
    "Người dưng ngược lối": Đứa bạn nữ hồi đại học, hai đứa dính với nhau như sam suối hai năm đầu đại học, gặp nhau lúc khám sức khoẻ, rồi cứ vậy bám nhau mãi, dù chẳng yêu đương gì.

    Mình đang ở quê, nhà ngoại mình quay về hướng tây, trước nhà có hàng ba, ngày xưa mình hay ngồi đó ngắm hoàng hôn, đôi khi nghĩ về người yêu, đôi khi nhớ mẹ, cha, đôi khi chả nghĩ gì, chỉ im lặng, nhìn ánh sáng lụi dần, một góc trời đỏ rồi tối mịt, cảm nhận không khí lạnh thổi qua da, âm thanh.

    Mình là ambivert, đa phần mình thích im lặng, cô đơn, lúc lại ký ức, cảm nhận mình đang buồn, để rồi chả có gì thay đổi, vẫn buồn, vẫn cô đơn, nhưng khá hơn.
    Ký ức của bạn cũng đầy màu cô độc.

    Blog của bạn cũng đổi sang màu đen, mình thích màu đen. Nhưng hình như không phải cái bạn thường thích.

    P/s: Nếu không thích mình comment thì nói nhé.

    ReplyDelete
  2. Chỉ đơn giản là để chính mình là chính mình, và hướng về những điều tươi sáng

    ReplyDelete

Post a Comment

Popular posts from this blog

[Tài liệu] Guqin - Cổ cầm

葬花吟 - Táng Hoa Ngâm - Burry the Flower ( Sheet )

[Tiếng Hàn] Cách viết thư của người Hàn