Ba mẹ

Mẹ kể, lúc ông nội tôi mất, ba tôi không khóc nhưng khi hay tin tôi bị tai nạn xe, lúc đó tôi còn chưa đi học tiểu học, chiếc xe đâm vào tôi khi ra khỏi nhà được vài mét. ba bế tôi vào viện vừa khóc.

lớp 6, học võ về nhà bằng xe đạp, vừa ra khỏi cổng trường tôi lại bị tai nạn xe lần nữa. Máu chảy từ chân ra nhiều mà hoảng loạn không biết gì, chỉ dặn người đứng gần tôi rằng đừng nói ba mẹ tôi biết. Từ trạm xá tới bệnh viện, ba bế tôi đi đến giường bệnh, hai tay xốc tôi lên, chưa bao giờ tôi nghĩ lúc đó sao ba khỏe thế, đã vậy, 2 tay ba nắm chặt bả vai tôi, lúc nó đau điếng.

có lần bướng bỉnh, mẹ nói 1 tiếng, tôi phải trả lời lại 1 tiếng mới vừa lòng, ba cầm cây chổi đang quét nhà thì phang vào vai và lưng tôi 1 nhát. Lúc đó giận ba lắm

mẹ có suy nghĩ khác tôi, nên 2 mẹ con hay xung đột, ba nói, mẹ đẻ tôi ra, mẹ có sai cũng là đúng.

năm ngoái cả nhà du lịch, đi cùng với 1 đám người khác, tôi mải mê đi nhìn phía trước lại không ngờ giẫm lên bãi "mìn". lúc lên xe, mọi người đều kêu thối, kiểm tra giày mới biết là mình thì khi đó tôi đã "Tray chét" gần 1/3 cái xe rồi. tôi lúng túng không biết làm sao, thì cởi chiếc giày ra, ba cầm nó ra ngoài xe cọ giày cho tôi, mẹ thì lấy nước lau các chỗ bẩn trên xe rồi lấy giấy lót sàn xe, trong khi đó thì tôi ngẩn ngơ trên ghế nhìn ba mẹ còn mọi người thì bịt mũi, 1 số lộ rõ ánh mắt chán ghét.

hôm qua, tôi không vào mạng, mãi khuya mới nhận ra có tin nhắn nhà gửi, em gái bảo ba nhập viện rồi. lệch múi giờ nên không dám gọi về, nghĩ để ba mẹ nghỉ ngơi, sáng hôm sau gọi về mẹ không bắt máy, gọi số của ba thì tắt máy, gọi về số bàn thì cậu cho hay ba nhập viện, cấp cứu nên không bắt điện thoại được. lên mạng thì thấy ba gửi tin nhắn, chụp cái tay sưng lên vì kim tiêm và truyền nước biển. ba thì cười cười như không có gì, mẹ thì bảo lo học đi. Chưa bao giờ có cảm giác mình thiếu thời gian đến như vậy, có thêm thời gian ở cạnh gia đình thật nhiều.

vài năm trước, có ý muốn du học, thì hay tin mẹ té xe. mẹ như bình hoa vậy, cảm giác sợ nhất khi nghe về mẹ là "Té". suốt thời gian trung học cà phổ thông, chứng kiến cảnh đi đứng khó khăn và 1 thời gian mẹ bị liệt, ám ảnh nhất chính là mẹ "té". bác sĩ nói, không được để mẹ té, làm việc nặng. nhưng mình cũng chẳng đỡ được cho mẹ là bao nhiêu. mỗi lúc trở trời, mẹ lại sẽ đau. ở gần, cứ có việc, bắt 1 cái xe, đi thẳng về nhà, chả học hành gì nữa. ở đây, nhà có chuyện gì, gọi đt cũng có khi khó gọi được, muốn về cũng không về được. chả muốn học cái gì.
thời gian không có, thời gian sắp hết rồi.

năm đó, ông ngoại bị đột quỵ, 3 lần, liệt 3 năm, rồi ông ngoại đi.

Comments

  1. I wrote you a lot, about my life, my wound about parents. But a second ago, blogspot removed it. I think it is a bug of blogspot. But maybe it mean you should not know about that.
    Your parents love you so much. They ( and I ) want you to be happy . So that, be happy my girl.
    You can setup a fixed time to call to you parents. eg. every wedday and and sunday. I think 5minutes is enough.

    ReplyDelete

Post a Comment

Popular posts from this blog

[Tài liệu] Guqin - Cổ cầm

葬花吟 - Táng Hoa Ngâm - Burry the Flower ( Sheet )

[Tiếng Hàn] Cách viết thư của người Hàn