Đi làm của mình không phải là đi đến công ty, ngồi ở đó, làm việc, hết giờ rồi về. Đi làm lần này của mình là bán quần áo. Về hình thức, mình nhận đầm váy từ 1 người chị con cậu , chị ấy bảo đầm váy này là do chị thiết kế với copy trên mạng mang về rồi mang ra xưởng in, mỗi đợt muốn đi may in thế phải đặt hàng cỡ 50 cái. Chị ấy kêu mình mang về quê bán phụ chị. Thật ra, cũng chẳng phải chị ấy kêu, nguyên nhân sâu xa từ vụ phấn chí này là do 1 lần apply cái part time bán shop online cho người ta ( Chị Nhã Lâm) mà học hỏi được, thấy hay hay, ghiền ghiền, thế là tuyên 1 câu xanh rờn, mẹ cho con 10 triệu, con đi bán quần áo. Kết quả, nhận được đầm váy từ chị Sương ( chị con cậu) mà không cần tốn tiền gì cả ( nên đâu có đụng đến 10 triệu nào đâu), mang số đầm váy đó, thi xong cuối kì thì vác về, định bụng nhà mình nằm ngay trung tâm huyện, không lẽ không bán được. Và đó là 1 nguyên nhân nhỏ bé khác dẫn đến những việc bự to đằng sau. Khắp khu mình ở có rất nhiều shop, kể đến phải có...